Kính tặng hương hồn mười nữ Anh hùng liệt sỹ. Ta trở về đi ngược về phía Hương Khê
Chớm Khe Giao rẽ ngang sang Đồng lộc
Ven tỉnh lộ chim líu lo chào, hót
Tím mùa sim, hương dịu ngọt chân đồi.
Sắp đến ngày cúng giổ các chị tôi
Nắng cuối vụ nung bạch đàn sém lá
Thông Trọ Voi hỏi điệu buồn khuôn tả
Tuổi đôi mươi sao trẻ mãi không già?
Ngã ba mười O thi thoảng chuyến xe qua
Hố bom sâu đưa ta về ký ức
Mười ngón tay tứa máu bầm, buốt ngực
Ba ngày tròn, xé ruột gọi Cúc ơi…!
Tần, Xanh, Xuân, Hường, Hợi, Rạng đây rồi
Thêm Xuân, Nhỏ với út Hà đủ chục
Mảnh giấy vở ghi còn chưa ráo mực
Nhớ đóng cửa hầm giùm “tau” với..nha Thao
Đêm trăng lu nồi tựa vách chiến hào
Viết nhật ký dưới đèn dù pháo sáng
Vườn bưởi nhà ai, tiếng đùa vui rộn rảng
Đóng giả tình nhân ôm ngặt nghẹo, nói cười.
Mới đó thôi đã bốn chín năm rồi
Thương chị ra đi chưa một lần hò hẹn
Nhớ mười O ánh mắt nhìn bẻn lẽn
Giọng hát lưng đồi vang mãi tận ngày nay.
Bồ kết vươn cành lúc lỉu trái trên cây
Mẹ hái xuống chờ chị về gội lại
Mái tóc đen cứ mọc dài ra mãi
Khói bom thù chẳng ám nổi mùi hương.
Dòng sông La hờn khóc một cung đường
Nơi các chị đi xa không hẹn ngày trở lại
Cho hàng vạn đời sau luôn khắc khoải
Với mảnh đất cằn, thắm đẫm máu mười O.
Bãi Dịa mênh mang, trắng những cánh cò
Lượn tìm tổ giữa bạt ngàn hoa lá
Tháp chuông ngân, hoàng hôn buông chiều hạ
Trầm mặc tiếng lòng, nức nở chuyện hồn trinh.
Biên Hòa, ngày 27/6/2017
Nguyễn Kim Trọng
|