Hồi ấy Bữa tôi ăn hai bơ gạo Vai mang ba lô súng đạn Chân dép cao su sà sã Ngày đi đêm nghỉ Không biết đấy là ngã ba Đồng Lộc
Hồi ấy Người sống bên người chết Đất đá lẫn xương thịt Bom đạn giặc xay nghiền
Hồi ấy Tôi gặp em Má tròn như trái táo Không nói không rằng Lệnh đi là đi Dừng là dừng Nằm xuống là nằm xuống Không được cãi
Có ai cãi em đâu em gái ơi! Nhìn thấy em là bọn anh sướng rồi Cười rúc rích làm em đỏ mặt Rồi em lườm, rồi em cũng kịp cười Trời ơi Nụ cười em sáng một vùng bom đạn Tươi cả một vùng chết chóc Ấm cả một khoảng trời lạnh ngắt
Chiến tranh kết thúc Tôi trở về quê núi Lấy vợ sinh con Và bây giờ sinh cháu Không nhớ má tròn như trái táo
Không nhớ đất đồi trứng rán Không nhớ răng rứa mô tê Hôm nay theo bạn trở về Ngã ba Đồng Lộc
Ngã ba Đồng Lộc Tôi chợt thắp ba nén khóc Chợt bùng cháy Bạn bảo thế là thiêng Kia kìa Cà mèng, bi đông, mũ sắt còn nguyên Mười chiếc áo thanh niên xung phong còn nguyên Lá thư chưa kịp gửi còn nguyên Còn nguyên tất cả Chỉ không còn đất đá thấm máu không còn xe Gát, xe Ben như gấu lắc lư đi trong đêm tối đen không còn những cánh lái xe tinh nghịch trêu em. Ôi chao bây giờ cỏ xanh, hoa mua xanh, hàng hàng cây xanh Những chàng trai cô gái tươi xinh Thả bộ trên đường ngã ba Đồng Lộc Bước thật khẽ Nói thật nhẹ Họ nhìn nhau sao mà lâu sao mà âu yếm Đừng chạm lòng nhé. Nghe em.
Đất dưới chân ấm lên Những hòn sỏi rọt rẹt cười Cả vùng này lâu rồi Bao năm không tiếng trẻ quấy khóc Mẹ già trằn trọc Nhớ thương các em lòng rỗng bằng trời Vẹo vọ mẹ đi Chín rụng từng bước Chín rụng từng bước Mẹ như mặt trời trên rú Tỏa vàng xuống ngã ba Đồng Lộc.
Ngã ba Đồng Lộc, 1-11,2003
Y PHƯƠNG |