Về với Ngã ba Đồng Lộc vào những ngày đầu
tháng 7 là sự mong đợi của các hội viên CLB Phú Xuân – Thừa Thiên Huế, đây cũng là dịp được bày tỏ lòng tri ân với những nữ
TNXP và đồng đội đã hy sinh vì nghĩa lớn của dân tộc để cho chúng ta có được
ngày hôm nay Đoàn CLB Phú
Xuân - TT Huế tham quan Ngã ba Đồng Lộc.
Qua cô thuyết minh viên, chúng tôi hình dung Ngã ba
Đồng Lộc là trọng điểm ác liệt nhất thời bấy giờ, các đồng chí làm việc ở đây,
thay mặt cho nhân dân cả nước đang canh giấc ngủ cho bao người đã ngã xuống
trên mảnh đất linh thiêng này. Giữa rặng thông đầy bóng cây và gió ngàn như có
cái gì đó rất yên bình và bao la tình người, chúng tôi có cảm nhận mỗi một cán
bộ Ban quản lý đâu chỉ là trách nhiệm, mà cái lớn hơn là tình cảm hun đúc đến
tận mỗi người. Các thành viên trong đoàn được dâng hương tại Nhà bia tưởng niệm
các Anh hùng liệt sỹ TNXP toàn quốc, các Anh hùng liệt sỹ hy sinh tại Ngã ba
Đồng Lộc, được đến từng ngôi mộ dâng hương trước 10 nữ Anh hùng liệt sỹ, 10 chị
đã cùng với hàng trăm, hàng ngàn các Anh hùng liệt sỹ đã ngã xuống để làm nên
một Ngã ba huyền thoại, bất tử.
Trong đoàn có nhiều cụ cao tuổi cũng là dịp hiếm có
được đến tận nơi dâng hương, xin được chụp lại tấm ảnh làm kỷ niệm. Trời nắng
nóng nhưng đoàn muốn được dừng lại ở đây lâu hơn để được bày tỏ, ngưỡng mộ sự
hy sinh cao cả của các cô và đồng đội. Khi chia tay lòng không khỏi bùi ngùi,
để bày tỏ lòng tri ân, tôi viết bài thơ “Ngã ba Đồng Lộc ngày ấy” là sự nghi
nhận về đức hy sinh cao cả của các cô và đồng đội khi tuổi đời còn rất trẻ.
Ngã ba Đồng Lộc ngày ấy
(Cảm phục 10 cô gái TNXP) Ngã ba đường có hàng ngàn ngã ba Có một ngã ba đã đi vào lịch sử Có cái chết đã hóa thành bất tử* Gương sáng cho đời mãi mãi mai sau Mảnh đất này chịu bao thương đau Chốt tọa độ của bom gào đạn xiết Ở nơi đây biết bao khốc liệt Trên mỗi thân gầy chịu ngàn vạn tấn
bom Nén thương đau thúc giục ta mở đường Bắc nhịp cầu nối hậu phương tiền tuyến Đường chưa thông là các cô tìm đến Bữa cơm chiều bỏ dở các cô ơi Vì quê hương quên cả tuổi đời Cùng hồ hỡi tuổi đôi mươi mười chín Tổ quốc gọi là đi - chẳng hề bịn rịn Trên tọa độ này văng vẳng tiếng hô
vang Có phải các cô là thanh niên xung
phong Sống chấp nhận trên tuyến đầu khói lửa Trong mỗi bước đi mang theo hơi thở Tiền tuyến đang cần tất cả ở hậu
phương Có các cô là mở lối thông đường Thông nhịp cầu vì quê hương ruột thịt Các cô hy sinh khi tuổi đời đẹp nhất Mười bông hoa thơm trong vạn đóa sen
hồng Tên tuổi các cô hòa với núi sông Với nghĩa cử lòng kiên trinh chí lớn Hôm nay giữa rặng thông ngàn bao lớp
người tìm đến Dâng nén hương lòng tưởng niệm các cô. *Trích
thơ Tố Hữu
Cảm xúc qua chuyến đi về ngã ba Đồng Lộc.
Trần Xuân Quảng
CLB Phú Xuân – TT Huế
|