“…Ngày bom vùi tóc tai bết đất Nằm xuống mộ rồi mái đầu chưa gội được Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang Cho mọc dậy vài cây bồ kết Hương chia đều trong hư ảo khói nhang…”
Đó là những lời thơ mộc mạc, lay động lòng người trong bài thơ “Lời thỉnh cầu ở Nghĩa trang Đồng Lộc” của nhà thơ Vương Trọng, được ông viết vào năm 1995, sau một lần về viếng mộ 10 nữ liệt sĩ TNXP Ngã ba Đồng Lộc. Lời thỉnh cầu giản dị ấy như nói hộ tâm linh 10 nữ liệt sĩ, những cô gái tuổi 18, đôi mươi đã trải qua những năm tháng “bom vùi, đạn dập”, chỉ có trái bồ kết là thứ “dầu gội” phổ biến nhất có thể xua tan đi bụi đất, khói bom, giữ cho mái tóc xanh con gái được thơm tho, sạch sẽ.
Tâm nguyện của các chị và nhà thơ đã được Anh hùng lực lượng vũ trang Nhân dân Nguyễn Tiến Tuẩn, nguyên Tổ trưởng Tổ Cảnh sát giao thông Đồng Lộc, người đồng đội cũ của các chị thực hiện vào năm 1998 sau khi lên Hương Sơn tìm 2 cây bồ kết mang đến trồng tại Nghĩa trang Đồng Lộc.
Giờ đây hai cây bồ kết cao lớn, xanh tươi, toả bóng mát xuống nơi các chị nằm. Mỗi sáng sớm, những bàn tay kề cận, chăm chút phần Mộ của các chị lại cẩn thận thu nhặt những quả bồ kết tươi từ chính 2 cây bồ kết, đem phơi nắng rồi nướng cho thơm lên, bẻ vụn thả vào nước nóng và dâng lên phần mộ của các cô.
Làn khói nước vẩn vơ mang theo hương bồ kết hòa quyện cùng hương khói nhang, thoang thoảng như mùi tóc xanh của những cô gái TNXP trên đường ra trận vẫn dịu dàng vương vấn một góc trời Đồng Lộc.
|